Ở bất cứ độ tuổi nào, vào bất cứ thời điểm nào, cuộc sống đều có thể đem đến chúng ta một số điều không may mắn, đó cũng có thể coi là một “món quà”. Gọi là một “món quà”, bởi dù mình không mong muốn nhận được nó, thế nhưng nó cũng có thể đem lại cho mình một sức mạnh phi thường và thật nhiều sự quan tâm từ những người thân thiết và bạn bè xung quanh. Quan trọng là cách chúng ta đón nhận “món quà” đó như thế nào, và cách chúng ta vượt qua nó là gì? Trường Đại học Thành Đô có một học viên dũng cảm khi chấp nhận “món quà” không may mắn đó, chị đã nỗ lực chiến thắng hoàn cảnh không may của bản thân để tiếp tục con đường học tập, viết tiếp ước mơ còn đang dang dở của mình.
Chị là Nguyễn Thị Phương Anh, học viên lớp Dược 16CK14, vừa qua chị đã đạt Giải nhất Cuộc thi ảnh “Thành Đô trong tôi” với bức ảnh và câu chuyện truyền cảm hứng mang ý nghĩa đặc biệt.
Chị chia sẻ, từ năm 2018 chị không may mắc bệnh ung thư, dù bản thân chị đã cố gắng chiến đấu và nỗ lực vượt qua để sống một cuộc đời lạc quan và có ích, tuy nhiên phép màu đã không xảy ra với chị, bệnh tình tiến triển nặng khiến tháng 7 năm 2022 chị bị biến chứng dẫn đến liệt nửa người bên dưới, đôi chân không còn khả năng đi lại.
Vốn đang là một người bình thường với những ước mơ và hoài bão, chị còn cả một hành trình dài trước mắt khi đang theo học Khoa Dược của trường Đại học Thành Đô, căn bệnh ung thư đến và lấy mất đôi chân của chị quá bất ngờ, khiến chị không thể tiếp tục tự mình bước đi trên hành trình mơ ước. Tưởng chừng chị sẽ chìm trong sự thất vọng và đau đớn với căn bệnh này, thế nhưng chị lại kiên cường hơn thế. Quãng thời gian 5 năm vượt qua bệnh tật là cả một quá trình dài đằng đẵng đối với bản thân chị. Căn bệnh không chỉ là biến cố với chị, mà còn mang đến những thay đổi lớn trong cuộc sống, cả về vật chất và tinh thần. Khi chị đang theo học tại Khoa Dược, trường Đại học Thành Đô thì đôi chân gặp biến cố, chị đã cố gắng điều trị tại bệnh viện 2 tháng nhưng đôi chân không có chuyển biến tốt, hoàn toàn không thể phục hồi được nữa. Thời gian đó có lẽ là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời của chị. Thế nhưng thật may mắn khi bên cạnh chị có thầy cô, gia đình, bạn bè và tập thể lớp Dược 16CK14 luôn động viên, an ủi cũng như sát cánh cùng chị trong mỗi giờ lên lớp. Bên cạnh chị còn có một người vô cùng đặc biệt nữa, đó là chồng của chị – anh Trần Văn Thủy, anh đã luôn ở bên và làm đôi chân thứ 2 để chị được bước tiếp con đường tương lai phía trước.
Hiện tại dù đang gặp nhiều khó khăn và trở ngại nhưng chị Phương Anh vẫn đang cố gắng hoàn thành chương trình học để trở thành Dược sĩ. Khó khăn lớn nhất chị đang gặp phải chính là vấn đề di chuyển. Trước đây khi chưa xảy ra biến cố, chị vẫn tự mình đi lại giữa Tuyên Quang – nơi chị đang sống và Hà Nội để đi học. Tuy nhiên từ khi không thể tự mình di chuyển, mỗi chị lần đến trường đều cần có người hỗ trợ. Việc theo học tại trường vào thứ và chủ nhật khiến chị luôn phải cố gắng hết sức bởi quãng đường hơn 200 cây số từ Tuyên Quang xuống đến trường cũng là thử thách đối với chị.
Chia sẻ về trường Đại học Thành Đô, nơi chị đang cố gắng để hoàn thành ước mơ, chị vẫn luôn nói rằng đây là điều vô cùng may mắn. May mắn vì được học tập tại một ngôi trường khang trang và cơ sở vật chất hiện đại, may mắn vì sự tận tâm chu đáo của Ban giám hiệu và các thầy cô. Cả các bạn sinh viên cũng vô cùng thân thiện và hoà đồng. “Mình cũng cảm thấy tự hào khi được học tập tại trường” – chị Phương Anh xúc động chia sẻ. Hiện tại, chị đang cố gắng hoàn thành khóa học đang giang dở, sau khi tốt nghiệp chị mong muốn vận dụng những kiến thức thầy cô trường Đại học Thành Đô đã truyền tải vào công việc và có thể mở rộng được quầy thuốc của gia đình để phục vụ bà con được tốt hơn.
Nói về mong muốn trở thành một Dược sĩ, chị chia sẻ: “Đối với bản thân mình, được khám phá, được học hỏi và được giúp những bệnh nhân của mình khỏe mạnh chính là động lực, mỗi lần khách hàng đến, được nghe phản hồi tích cực của khách chính là niềm hạnh phúc lớn nhất. Càng gắn bó với nghề, mình sẽ càng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng đắn”.
Khi được hỏi về cảm giác của mình lúc này, chị thẳng thắn chia sẻ vẫn chưa hoàn toàn vượt qua nỗi buồn. Nhưng bản thân chị luôn tự nhủ mình phải cố gắng, chị luôn mang suy nghĩ tích cực rằng: có thể mình sẽ chưa chấp nhận được mất mát này, nhưng cuộc sống mà, không ai có thể thay đổi những điều đã đến với mình, việc phải đón nhận tất cả bằng một tâm thái tốt nhất chình là điều duy nhất mình có thể làm cho bản thân mình. Điều quan trọng nhất chính là bản thân vẫn còn có rất nhiều người thương yêu và luôn bên cạnh mỗi khi mình cần giúp đỡ, khó khăn nào cũng qua chỉ cần ta cố gắng và không nản chí.
Cuối cùng, chị có lời nhắn nhủ muốn gửi đến các bạn trẻ đang gặp khó khăn và mang trong mình nỗi tự ti: Tuổi trẻ, tuổi thanh xuân của mỗi chúng ta ngày một trôi đi mà chắc chắn chúng ta không thể lấy lại được. Trong cuộc đời mỗi người, chắc hẳn mỗi chúng ta đều ấp ủ cho mình những ước mơ hoài bão riêng. Dù chúng ta là ai, cao sang hay giản đơn thì ước mơ vẫn là động lực thúc đẩy chúng ta hành động, để có thể từng bước vượt qua thử thách và hoàn thiện bản thân, để thực hiện được ước mơ mình theo đuổi. Đến bây giờ mình luôn cảm thấy hãnh diện và tự hào vì sự cố gắng của bản thân sau bao nhiêu khó khăn và sóng gió, mình vẫn có thể kiên cường đứng vững và chưa bao giờ bỏ cuộc… Và sau tất cả, mình luôn cảm thấy hạnh phúc. Bởi vậy, bản thân mình làm được thì chắc chắn các bạn cũng sẽ làm được!
Thực hiện: Khả Vy
Đồ hoạ: Thu Huyền